Sống đạo hôm nay: CHÚA NHẬT XX THƯỜNG NIÊN – NĂM A
Bài Đọc I (Is 56:1.6-7)
Phần thứ ba của sách Isaia gồm các chương 56-66, được gọi là Ðệ Tam Isaia.
Phần này được viết sau khi dân Israel thoát ách lưu đày Babylon, hồi hương
về thánh địa.
Ðoạn được trích đọc hôm nay mở đầu phần này. Ðại ý: Thiên Chúa đã đưa
dân Ngài hồi hương từ chốn lưu đày. Ngài muốn mở rộng dân này, để không
chỉ có người Israel mà có cả lương dân nữa, vì “nhà Ta là nhà cầu nguyện
cho mọi dân tộc.”
Ðáp Ca (Tv 66)
Tác giả kêu mời các “dân ngoại” cùng hợp tiếng với mình mà tạ ơn Chúa:
“Chư dân hãy ca tụng Ngài.”
Tác giả cầu xin Chúa tỏ mình ra cho mọi dân tộc trên địa cầu nhìn biết Ngài.
Bài Đọc II (Rm 11:13-15.29-32)
Thánh Phaolô nói với những tín hữu Rôma vốn trước kia là lương dân nay
đã tin vào Ðức Kitô: “Tôi là tông đồ dân ngoại.”
Do việc đi rao giảng cho dân ngoại, nếu Phaolô có làm cho đồng bào Do
Thái của ông phải phân bì, thì ông cũng chấp nhận, miễn là dân ngoại cũng
được cứu độ.
Tin Mừng (Mt 15:21-28)
Câu chuyện xảy ra ở miền Tyrô và Siđon, tức là ngoài lãnh thổ Palestina.
Nên nhắc lại là dân Israel nghĩ rằng Thiên Chúa là Chúa của riêng họ, Ngài
không ban ơn cho dân ngoại. Người phụ nữ trong chuyện là một người ngoại.
Chắc bà cũng chia sẻ quan niệm trên. Vì thế khi đến với Ðức Giêsu, bà rất
khiêm tốn, tự nhận mình là “chó con” và chỉ dám xin ăn những vụn bánh
thừa từ bàn ăn của con cái trong nhà rớt xuống.
Nhưng Ðức Giêsu, sau khi làm ra vẻ lạnh nhạt để thử đức tin của bà, đã phải
nhìn nhận bà có đức tin rất mạnh. Và chính vì có đức tin cho nên bà được
kể là con cháu của Abraham và do đó đáng được Ðức Giêsu ban ơn.
Qua chuyện này, Ðức Giêsu cho thấy: con cháu đích thực của Abraham –
mà cũng là dân Thiên Chúa đích thực – không phải là những người cùng
huyết thống với Abraham, nhưng là những người có đức tin như Abraham,
kẻ được gọi là “Cha của những người tin.”